Cuộc nổi dậy của toàn dân Miến
Điện và sư sãi năm 1988 và năm 2007 đã bị chính
quyền quân phiệt đàn áp thô bạo
đẫm máu làm cho thế giới quan tâm và lên án.
Cuộc nổi dậy năm 1988 đã bị đàn áp quá tàn bạo
: 3,000
sinh viên và dân vô tội bị tàn
sát. Thế mà năm 2007 dân Miến lại tiếp tục xuống đường dưới họng súng chờ sẵn của tập đoàn quân phiệt độc tài đang
cầm quyền..
Lý do nào đã thúc đẩy dân Miến có
được sự can đảm cao
độ như vậy?
Trước hết chúng ta thử tìm hiểu về nước Miến
Điện.
Nước Miến Điện có danh xưng là Burma
( tên do người Anh đặt ) và sau này giới quân phiệt Miến
Điện đổi tên lại là Myanmar.
Miến Điện có diện tích
là 678.034 Km2 tức là 261,789 square
miles.Phía Đông giáp Thailan và Lào. Phía Bắc và Đông Bắc giáp Tây
Tạng. Phía Tây Bắc giáp Ấn Độ. Phía Tây giáp Bangladesh và vịnh Bengal.
Phía Tây Nam và Nam giáp vịnh Martaban và biển Andaman.
Về dân số,
Miền Điện có 50 triệu dân với hơn 100 thổ ngữ. Tiếng Miến
Điện là ngôn ngữ được thông dụng.
Về kinh tế, nông nghiệp là yếu
tố quan trọng
nhất của Miến Điện với các loại gạo, bông gòn, mía, đậu
phụng, mè, cao su. Gạo được xuất cảng nhưng quản trị kinh
doanh yếu kém. Về tài nguyên
Miến Điện thì dồi dào khoáng sản: như bạc, chì, kẽm, tungsten, dầu khí
và than đá.
Về tôn giáo,
đạo Phật là quốc giáo. Vì gần Ấn Độ
nên Miến Điện chịu ảnh hưởng sâu đậm của đạo Phật từ Ấn Độ truyền
sang. Dân chúng sùng
đạo nên tiếng nói của các vị sư sãi rất được kính trọng. Đó là yếu tố quan trọng cho
việc nổi dậy chống chế độ quân phiệt.
Về lãnh thổ, Miến Điện
trước kia có 5 vùng tự trị : Shan, Kachin, Karen, Kayah và Chin. Năm 1852 Miến Điện bị Nước Anh đô hộ và bị
sát nhập vào Ấn Độ. Năm 1931 nông
dân Miến nổi dậy chiến đấu chống thực dân Anh trong hai năm ròng rã dưới
sự lãnh đạo của nhóm trẻ Thaking. Năm 1936 hai nhà lãnh đạo sinh viên là
Aung San và U Nu theo nhóm Thaking. Năm 1937 Anh quốc tách rời Miến Điện
ra khỏi Ấn Độ.
Khi Đệ nhị thế chiến bùng nổ, Nhật bản xâm chiếm
Miến Điện. Aung San trốn qua Trung quốc. Nhật hứa hẹn sẽ trao trả độc
lập cho Miến Điện nên Aung San trở về nước và thành lập quân đội độc
lập Miến Điện. Nhưng Nhật bản không giữ lời hứa. Aung
San thất vọng nên đã liên lạc với Lord Mounbatten, chỉ huy lực lượng
đồng minh ở Đông Nam Á để chống lại quân Nhật. Sau khi chiến tranh kết
thúc, toàn quyền Anh ở Miến Điện định bắt Aung San bỏ
tù nhưng bị dân
Miến nổi dậy chống đối mãnh liệt. Chính phủ Anh khôn ngoan để
tránh bạo động đã thay
thế vị toàn quyền khác và mời Aung San tham dự nội các. Tháng 7
năm1947 Aung San bị phe đối lập ám sát. U Nu được đưa lên thay thế.
Ngày 4 tháng 1 năm 1948 Miến Điện được trao trả độc
lập.
Tháng 3 năm 1962 tướng Ne Win đảo chánh lập ra Hội
Đồng Cách Mạng và thành lập thêm hai vùng tự trị nữa.
Như vậy có tất cả 7 vùng
tự trị thay vì 5 vùng như trước kia. Hai vùng mới
là Arakanese và Mons. Mons xưa kia là một vương quốc trải rộng đến sông
Cửu Long. Do đó người Kmers có nguồn gốc như người Mons. Tướng Ne Win
biến Miến Điện thành nước xã hội chủ nghĩa và bắt giam ông U Nu. Ne
Win đã đưa đất nước đến cùng khổ. Người dân bị đàn áp tàn bạo. Năm
1988 giới trí thức đã đứng lên đấu tranh. Vì thiếu yếu
tố quần chúng nên không lôi kéo đông đảo người tham gia. Vì thiếu yếu
tố truyền thông nên quốc tế không hay biết đã có 3,000 người Miến đã bị tàn sát.
Mãi đến một năm sau thế giới mới hay biết. Năm 1989 Hội
Đồng Tướng lãnh đổi danh xưng Burma thành Myanmar. HK không công nhận chính
quyền độc tài quân phiệt Miến và danh xưng mới.
Cuộc
tổng nổi dậy ở Miến Điện !
Lợi dụng tình
hình kinh tế và chính trị tại Miến Điện không ổn định và rút kinh
nghiệm cuộc nổi dậy đau thương và đầy nước mắt năm 1988, lần này
cuộc nổi dậy được tính toán kỹ lưỡng. Đại Đức Giam Be Ya, người
sáng lập Liên Minh Tu Sĩ Phật Giáo Miến Điện, đồng thời cũng là một
trong năm tăng sư đang điều khiển cuộc đấu tranh đòi dân chủ và nhân
quyền tuyên bố: " Chúng tôi phải mất 20 năm mới dựng lại được
không khí của ngày biểu tình hôm nay vì trong hai thập kỷ qua chúng
tôi bị kềm kẹp đến độ người dân sống trong sợ hải. Nhưng cuối cùng
người dân Miến Điện chúng tôi không thể chịu đựng được nữa và bắt
buộc phải lên tiếng đòi quyền sống cho chính mình."
Ngày 5-9-2007
tăng sĩ xuống đường biểu tình ở Pakokku. Lực lượng an ninh nổ súng.
Ngay sau đó làn sóng biểu tình bùng phát mạnh mẽ và gia tăng về số lượng
và cường độ tại 25 tĩnh thành. Ngày 18-9-2007 số người biểu tình gia
tăng lên đến hàng trăm ngàn người trong đó 1/3 là tăng ni.
Ngày 25-9-2007 các nhà sư dẫn đầu 100 ngàn người tuần hành ôn hòa trên
đường phố Rangoon. Họ tiến đến Tòa thị chính và kêu gọi trả tự do cho bà
Aung San Suu Kyi. Cùng ngày tại khu vực Mandalay, trên mười ngàn tu sĩ
từ nhiều tu viện khác nhau xuống đường biểu tình.
Tại thành phố Moulmein, xuất
phát từ ngôi chợ Zay Gyi hàng trăm tu sĩ dẫn đầu hàng ngàn người kể
cả sinh viên xuống đường biểu tình. Tại Kyaukpadaung hàng ngàn tu sĩ
và 10 ngàn người biểu tình. Tại mỗi tĩnh Moenyin, Bamaw Township và
Shwebo hàng trăm người tham gia biểu tình. Đây là cuộc biểu tình quy mô
nhất và đông đảo người tham gia nhất.
Chính quyền
quân phiệt im lặng quan sát. Chỉ dùng truyền đơn, báo chí
và truyền thanh để cảnh cáo và đe dọa tu sĩ và
dân chúng.
Cuộc
đàn áp đẫm máu !
Ngày thứ tư
26-9-2007 cuộc đàn áp bắt đầu. Lực lượng an ninh dùng đùi cui, lựu
đạn cay và đạn thật đàn áp biểu tình. 3 nhà sư và một thường dân
thiệt mạng. Theo phóng viên báo Times cho biết cuộc đàn áp đã khiến
cho một số người ngã quỵ, đầu đầy máu. Hãng CBS phổ biến bài báo
cho biết nhà cầm quyền đã xử dụng hàng trăm tội phạm băng đảng trà
trộn vào hàng ngũ biểu tình để phá rối và hành hung. Ngày
27-9-07 lực lượng an ninh đột nhập
vào nhiều tu viện Phật giáo và bắt giữ hàng trăm nhà sư lãnh đạo
phong trào nổi dậy biểu tình. Theo tin cho biết có 200 người bị giết
và 6,000 người bị bắt. 700 người được trả tự do sau đó. Ban ngày lực
lượng quân đội tuần tra trên đường vắng tanh. Đêm đến quân đội và lực
lượng an ninh ồn ào xét nhà và bắt
người, tạo không khí rùng rợn chết chóc để cho dân chúng khiếp sợ.
Các nhà ngoại giao HK cho biết họ đã đến 15 tu viện và không thấy
bóng người. Có thể tất cả đã bị bắt đi hết. Các tu viện khác thì
bị lính canh gác với hàng rào kẽm gai bao bọc phong tỏa. Ông Ibrahim
Gambari, đặc phái viên của LHQ đã đến kịp thời để ngăn chặn cuộc tẩm
máu dân lành như năm 1988.
Tổng thống HK George W. Bush đã lên án nặng nề vụ đàn áp này
và ra lệnh phong tỏa các chương mục tại ngân hàng HK của các tướng
lãnh Miến Điện. Thủ tướng Anh Gordon Brown thúc giục các nước Liên
minh Âu châu ủng hộ cuộc biểu tình của dân Miến bằng cách phong tỏa
mạnh mẽ chế độ quân phiệt Miến. Ông Brown cũng đề nghị LHQ nhanh chóng phản ứng về vụ này. Liên
Hiệp Âu châu đồng ý mở rộng các biện pháp trừng phạt chế độ quân
phiệt Miến Điện như không cấp visa cho thành viên Hội Đồng quân nhân,
cấm đầu tư, cấm buôn bán kim loại, gỗ và đá quý. Bà Shan Villarosa, quyền Đại sứ HK đã gặp ông Maung Myint, Thứ trưởng
ngoại giao Miến và chỉ trích mạnh mễ cuộc đàn áp đẫm máu dân biểu
tình. Các nguyên thủ trong khối Asean kêu gọi quân đội Miến hãy áp
dụng giải pháp dân chủ. Ngoại trưởng Úc
Alexander Downer kêu gọi Trung quốc và Ấn độ cùng khối Asean ngăn
chặn cuộc đàn áp của nhà cầm quyền Miến Điện. Ngày 02-9-2007 Ông Ibrahim Gambari gặp tướng Than Shwe,
lãnh đạo chính quyền quân phiệt. Tướng Than Shwe ngỏ ý muốn đối
thoại với bà Aung San Suu Kyi với điều kiện bà phải ngưng kêu gọi thế
giới trừng phạt Miến Điện đang bị khó khăn. Giáo sư Josef Silverstein
chuyên gia về Miến Điện tỏ ý không tin thiện chí của phe quân phiệt. Bà
Monique Skidmore, chuyên gia về Miến Điện của đại học quốc gia Úc phát biểu :” Bà Suu Kyi không những là
biểu tượng của người dân Miến đang chịu đau khổ mà bà là người lãnh
đạo tinh thần và chính trị hợp pháp và chính đáng của Miến Điện.”.
Ông David Steinberg, chuyên gia về Miến Điện của đại học Georgetown tại
Washington cho biết :” Bà Suu Kyi không những là người đối lập với phe
quân phiệt mà là mối đe dọa to lớn cho họ... Bà là thần tượng.” Bà Aung San Suu Kyi là con gái của tướng
Aung San được dân chúng Miến ngưỡng mộ. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Năm
1990 Liên Minh quốc gia vì dân chủ do bà Suu Kyi lãnh đạo đã thắng cử
nhưng chính quyền quân phiệt không chấp nhận kết quả bầu cử và không chịu
trao quyền. Họ đã quản chế bà tại
gia hai lần, vào 1989 đến 1995 và 2000 đến 2010. Năm 1991 bà được trao giải thưởng Nobel về hòa
bình.
Vấn đề đặt
ra là cuộc nổi dậy lần này đã được tính kỹ càng và rùt tỉa kinh nghiệm của cuộc nổi dậy
1988 lại được thế
giới lên tiếng ủng hộ. Nhưng tại sao lại thất bại?
Theo tôi nghĩ cuộc nổi dậy này có lợi điểm và cũng
có thiếu sót cần
rút kinh nghiệm.
A.- Lợi điểm
của cuộc tổng nổi dậy ở Miến Điện :
1/ Lợi điểm thứ nhất : Ban tổ chức kêu gọi được đông đảo quần chúng
nổi dạy :
Dân Miến đã
chán ghét và căm thù chế độ quân phiệt bao tàn. Vì vậy họ đã can
đảm tiến lên trước mũi súng của tử thần.
Hận thù đã
che lắp sự sợ hải của họ.
Việt
nam cần suy nghĩ
về bài học dân vận này. CSVN đã qủy quyệt tẩy não dân ta bằng
những thủ đoạn như bần cùng hóa dân để
dân chỉ biết lo kiếm cơm cháo mà không quan tâm đến chính trị. VC cho mở rộng những
quán bia ôm, những nơi ăn chơi thác lọan, khiêu dâm , chích xì ke…để sa đọa dân
chúng, để họ chỉ biết ăn nhậu, vui chơi
nên không quan tâm đến việc VC hại dân, đang dâng nước VN cho quan thầy TC. VC
gieo trong đầu óc dân hai chữ “cầu an”, chỉ lo làm áp phe và vui chơi, ăn nhậu.
Chuyện của ai náy lo. Đừng đả động đến
chính trị để khỏi bị rắc rối.
Quần chúng là yếu tố quan trọng nhất trong
cuộc đấu tranh. Vẫn biết đồng bào ta, kể cả các ‘ mẹ chiến sĩ ’của VC đã giác
ngộ vì bị bóc lột tàn tệ. Họ hết sức phẩn nộ và oán ghét bọn CS đang cai tri
thô bạo đất nước bằng hiếp đáp, cướp bóc, tham nhũng, coi dân như nô lệ. Họ hết
tin tưởng vào lời ru ngủ ngọt ngào của VC. Nào là ‘cán bộ là đầy tớ của nhân
dân’ , ; ‘dân làm chủ đất nước’ v.v…nhưng đầy tớ gì ( cán bộ ) mà hiếp đáp, bóc
lột chủ ( người dân ),. Dân làm chủ gì
mà bị đầy tớ ( cán bộ ) cườp đầt, cướp nhà, bỏ tù! Không ai còn tin vào chế độ CS, ngay cả các đảng
viên của chúng. Việc lôi kéo quần chúng đứng lên làm cuộc tổng nổi dậy là thuận
lợi trong lúc này. Tuy chúng ta có được hai yếu tố “ thiên thời” và “ nhân hòa
“ nhưng phải thận trọng và đề cao cảnh giác bọn điểm chỉ cho VC. Bọn CS sẽ dựa
vào tin tức mật báo để tương kế, tựu kế , mỡ ra kế hoạch đàn áp làm đảo ngược
thế cờ. Phải mưu trí và cảnh giàc đối với bọn quỹ đỏ.
2/ Lợi điểm thứ hai ở Miền Điện là lãnh đạo tôn
giáo tích cực tham gia cuộc nổi dậy.
Ở Miến Điện, Phật giáo là quốc giáo nên tiếng
nói của các Thầy rất có trọng lượng. Các ngài đã cổ vũ và tham gia tích cực vào
cuộc nổi dậy. Các ngài là ngọn hải đăng tỏa sáng làm quần chúng nức lòng đấu
tranh. Tiếng nói của các ngài được giáo dân nghe theo. Sự tham gia của các vị lãnh đạo
tôn giáo là yếu tố rất quan trọng
vì lòng dân sẽ phấn khởi hơn, đoàng kết hơn , tạo được một lực
lượng lớn để lật đỗ bạo quyền quân phiệt.
Tại VN thì vấn đề tôn giáo khó khăn hơn. CS
là bọn mưu mô quỷ quyệt. Chúng đã áp dụng cách cai tri hung ác và gian xảo theo
cách của CS quốc tế : đàn áp thô bạo,
chia để trị và đặt tình báo, chỉ điểm ở khắp nơi tại tổ dân phố, các hội đoàn,
các tôn giáo. Mục đích là tạo sự nghi ngờ lẫn nhau, e ngại nhau và giúp cho VC
dể dàng cai trị. VC lập ra Ủy ban đoàn kết tôn giáo ( UBĐKTG ) để theo dõi và kềm
kẹp các tôn giáo. Nhóm tôn
giáo quốc doanh được
VC ưu đãi và bảo trợ để
đánh phá càc Giáo hội chân chính tại nước
ta. UBĐKTG có mục đích theo dõi, rình mò
và báo cáo các hoạt động của các Tôn giáo để ngăn chặn kịp thời mọi mầm mống chống
đối. Chúng lập ra loại Tôn giáo yêu nước để xóa đi các Tôn giáo thuần túy đạo đức.
Chúng đang định lập ra một Giáo Hội Công Giáo tự trị không lệ thuộc vào Tòa
Thánh Vatican, theo kiểu như ở Trung quồc. Hoa Kỳ cũng có lỗi khi tạo ra xung
khắc, kỳ thị giữa Công giáo và Phật giáo. Xúi dục bạo động để bị đàn áp rồi hỗ
trợ cho nó bùng phát to lên đi đến lật đỗ Tổng Thống Ngô Đình Diệm như HK mong
muốn. Nhưng thủ đoạn chính trị tai hại này đã để lại hệ lụy khó tẩy xóa nơi thế
hệ mai sau. Nó đã tạo nên mối hiềm thù sâu đậm
nơi một số giáo dân giữa hai tôn giáo cho đến bây giờ. Trước kia không
có dị ứng này, lương giáo vui vẻ hòa thuận giữa người Việt nam với nhau. Trong
cuộc bắt đạo Công giáo thời vua Minh Mạng, người Lương đã che dấu người đạo
Kitô khỏi sự lùng bắt của Triều đình. Chúng
ta phải cần giải thích hiểu lầm để tránh chia rẻ kéo dài đến thế hệ mai sau. Phải đoàn kết bắt tay nhau cho cuộc tổng nổi
dậy sắp tới.
3/
Lợi điểm thứ ba là tổ chức nổi dậy ở Miến Điện đã xử dụng thông tin tài tình.
Yếu tố truyền thông, tuyên
truyền rất quan trọng để nhanh chóng
thông tin, phổ biến tài liệu tranh đấu và liên lạc. Tại các nước độc tài khát máu và tại
các nước CS, báo chí truyền thông chỉ một chiều do
nhà nước chỉ đạo. Người làm báo sợ hải chế độ CS và chỉ lo bảo vệ nồi cơm nên
thông tin bóp méo một chiều. Vì vậy việc
đấu tranh chống độc tài khát máu không thể nhờ cậy họ được. Các
nhà lãnh đạo cuộc nổi dậy tại Miến Điện đã tài tình xây dựng mạng
lưới truyền thông từ quần chúng để đưa tin ra bên ngoài. Với kỹ thuật
hiện đại bây giờ internet, điện thoại, fax là thiết bị đưa tin tức và
hình ảnh nhanh chóng đến các nước trên thế giới. Những tin tức nóng
bỏng về cuộc nổi dậy, những hình ảnh biểu tình đông đảo đầy khí
thế, những hình ảnh đàn áp đẫm máu tàn bạo đều được mau lẹ đưa ra
nước ngoài. Dân chúng tự xung phong chụp hình, làm phóng sự rồi
chuyển ảnh và tin tức ra nước ngoài. Yếu tố truyền thông đã đạt kết
quả dù phe quân
phiệt đã cắt đứt mọi liên lặc thông tin ra nước ngoài nhưng thế giới đã rõ sự việc.
Trong các cuộc biến động ở quốc nội vừa qua và các cuộc đàn
áp của VC đã được các vị phụ trách thông tin, tuyên truyền người Việt ở quốc nội
cũng như ở hải ngoại làm rất tốt và đưa tin từc rất nhanh chóng làm VC lo sợ không
dám đán áp mạnh vì ngại phản ứng của quốc
tế như vụ đấu tranh ở Thái Hà, Đồng Chiêm, Cồn Dầu v.v… Cuộc tổng nổi dậy sắp đến
cũng sẽ nhờ đến thông tin, truyên truyền bén nhậy của các phóng viên nghiệp dư
tài ba này.
B.- Thiếu sót trong cuộc tổng nổi
dậy ở Miến Điện :
Rút kinh nghiệm bài học của Miến Điện và qua
các thủ đoạn hiễm độc của VC và TC, chúng ta phải làm gì, phải hành động như thế
nào để chiến thắng ? Đó là bài học mà
chúng ta cần suy nghĩ cho cuộc tổng nổi dậy sắp đến .
1/ Thiếu sót thứ nhất : Ban tổ chức cuộc
nổi dậy tại Miến Điện đã quên việc vô hiệu hóa các nước hỗ trợ cho nhóm quân
phiệt Miến.
Bất chấp cuộc nổi dậy ào ạt và rộng lớn của
dân Miến với sự tham gia của tất cả các vị lãnh đạo tinh thần Phật giáo dưới sự
hỗ trợ của các nước trên thế giới, nhóm quân phiệt Miến vẫn thẳng tay đàn áp dã
man trong biển máu phe nổi dậy. Nhóm quân Phiệt Miến không sợ bị Liên Hiệp Quốc
chế tài. Sở dĩ như vậy là vì chúng được
sự bao che về tinh thần và kinh tế của TC, Ấn Độ, Nga và Nhật bản. Quốc tế ủng hộ mạnh mẽ cuộc tổng nổi dậy của
dân Miến nhưng nhóm quân phiệt Miến vẫn tồn tại nhờ sự hậu thuẫn và viện trợ của
bốn nước nói trên vì quyền lợi thương mãi của họ với nhóm quân phiệt. Các nhà đấu tranh chưa nghĩ đến biện pháp thổi
phồng lớn lên cuộc tẫm máu đau thương để đánh động lương tâm thế giới
nhiều hơn, phẩn uất hơn. Được như vậy
thì các nước bao che chế độ quân phiệt sẽ ngại ngùng và phải thối
lui. Chế độ quân phiệt Miến sẽ bị cô lập và sụp đổ. Phải nêu đích
danh các nước đang bao che chế độ bạo tàn Miến. Cả
thế giới phải mạnh mẽ và liên tục kêu gọi TC, Ân Độ, Nga và Nhật bản hãy ngưng hỗ trợ nhóm
quân Phiệt tàn ác. Nếu
bị cả thế giới cùng lên án thì các nước bao che cho nhóm quân phiệt Miền sẽ ngại ngùng không
tiếp tục hà hơi cho chế
độ này tồn tại. Trung hoa là nước
có ảnh hưởng quan trọng nhất ở Miến Điện. Năm 2006 TC
đã cung cấp 34,6%
tổng lượng nhập cảng vào Miến
Điện trị gía 1.98 tỉ dollars. Ấn độ thì đang cạnh tranh kinh tế thương mãi với Trung hoa tại Miến Điện
nên Ấn độ ngại làm mất lòng quân phiệt Miến. Nga thì đã ký hợp
đồng với Miến về dầu khí và vũ khí. Chắc chắn Nga không bỏ rơi
nhóm quân phiệt Miến. Nhật bản cùng hoàng cảnh đó
nên ngậm miệng để được ăn xôi.
Phóng viên Nhật Kenji Nagai bị lính
Miến bắn chết nhưng máy camera của ông vẫn tự động quay vụ tàn sát dã man thường dân. Thế giới
lên án vụ bắn chết phóng viên Nhật nhưng chính phủ Nhật bản lại tuyên bố qua loa sẽ điều tra vụ
này để khỏi mất lòng nhóm quân phiệt Miến. TC thì tuyên bố: " Trung hoa không muốn can dự vào
chuyện nội bộ của nước đồng minh Miến Điện”. TC và Nga không đồng ý cho LHQ hành
động cứng rắn với Miến
Điện và cho rằng vụ xáo trộn ở
Miến Điện không ảnh hưởng gì đến hòa bình và an ninh thế
giới. Ông Wang Guyangya, Đại sứ TC ở LHQ tuyên bố : “ Vấn đề xáo
trộn ở Miến Điện không phải là chuyện của
Hội Đồng Bảo An. Chúng tôi tin rằng đây chỉ là những vấn đề nội bộ”. Thế đấy !
Quyền lợi và đồng tiền đã bẻ cong lương tri con người !. Người Miến lưu vong ở
hải ngoại đã thiếu sót quên khai thác rùm beng rộng lớn vụ tàn sát đẫm máu ở Miến
Điện để cả thế giới phẩn nộ. Phải thổi phồng lên vụ tàn sát dã man 3,000 dân Miến
vô tội năm 1988 và vụ đàn áp man rợ năm 2007. Yêu cầu thế giới tẩy chay thể vận
hội 2008 ở Bắc Kinh ! Chắc chắn TC sẽ hoảng hốt sợ hải và lùi bước để bảo toàn
thể vận hội 2008.
.Đó là bài học mà Việt nam cần phải suy
nghĩ trù tính trước khi khởi động tổng nổi dậy. Trong cuộc tổng nổi dậy vĩ đại và quy mô ở Miến
Điện đã được trù tính rất kỹ càng trước khi
khởi động nhưng vẫn thất bại vì phe quân phiệt Miền được sự hỗ về tinh thần và
kinh tế của TC, Ấn Độ, Nga và Nhật bản. Rút kinh nghiệm này chúng ta phải nghĩ
cách đối phó nếu tổng nổi dậy xảy ra ở Việt nam, Đối tượng hổ trợ cho VC là ai và phải cách ly
họ như thế nào. Đây là vấn đề rất tế nhị . Tính sai một ly, kết quả sẽ sai đến
một dậm và cuộc tổng nổi dậy sẽ thất bại. Chúng ta phải tham khảo trước các cường
quốc trên thế giới và đặt kế hoạch ngăn chặn như mong muốn. Đây là vấn đề tế nhị, hóc búa vì VC hiện đang
lệ thuộc TC, đương nhiên TC không bao giờ bỏ rơi đàn em VC đang chuẩn bị dâng
nước Việt nam cho chúng. Một số nước khác, kể cả Hoa kỳ đang đầu tư ở Việt nam
sẽ lúng túng cân nhắc. Tôi tin tưởng là HK sẽ giúp chúng ta trong cuộc tổng nổi
dậy vì nó mở trói cho HK đang khó xử do VC đang đu dây với TC. HK hiểu rõ nếu cuộc
tổng nổi dậy thành công thì HK sẽ có được một đồng minh rất tin tưởng để làm lá
chắn ngăn TC. Với Nhật bản, Nam Hàn, Đài Loan…,đầu tư với VC quá tham nhũng và
lương lẹo theo luật rừng nên họ đã gặp trở ngại khó khăn nhiều. Họ tin tưởng đầu
tư với một nước Việt nam dân chủ, tự do hậu CS và không CS thì được bảo đảm hơn.
Thông thường khi xảy ra biến cố gì trên
thế giới, các quốc gia thường theo dõi và sau đó một số nước mới lên tiếng ủng
hộ hay hổ trợ. Có khi sự hưởng ứng hỗ trợ đến muộn hay hời hợt nên biến động đó
bất thành kèm theo tai hại cho cuộc nổi dậy. Bởi vậy chúng ta phải chuẩn bị sớm
trước khi hành động tổng nổi dậy. Ngay bây giờ chúng ta phải kêu gọi sự hỗ trợ
của quốc tế qua thông tin báo chí, net, các cuộc tiếp súc với các đoàn thể, hội
đoàn và các nhân vật có uy tín, có trọng lượng. Phải tạo sự cảm thông, thương
xót người dân Việt đang bị chèn ép, đầy đọa, bóc lột mà không biết kêu oan, cầu
cứu ở đâu. Phải có những hình ảnh để minh chứng cho các bài thông tin, bình
luân liên tục kêu gọi quốc tế cứu dân VN đang bị đầy đọa. Đòn tâm lý chiến này
kéo dài liên tục để thấm dần vào tình cảm của chính quyền và người dân các nước
trên thế giới . Nhờ đó họ bất mãn và chống đối các bất công tàn bạo của VC gây
ra cho người dân Việt. Họ thương xót dân Việt bị bóc lột, chèn ép quá oan ức, bị
cướp nhà đất kêu không thấu trời. Nạn tham nhũng bỉ ổi, trắng trợn, công khai ở
Việt nam vẫn hoành hành. Nhưng ai lên tiếng phanh phui thì bị bỏ tù và bị gán
cho tội làm gián điệp âm mưu gây mất an ninh quốc gia. Phải hâm nóng liên tục sự
bất mãn, tức giận của thế giới đối với VC để khi có cuộc tổng nổi dậy là quốc tế
đã thông cảm chúng ta từ lâu rồi nên ủng hộ chúng ta ngay không cần phải điều
tra, tìm hiểu.
2/ Thiều sót thứ hai là ban tổ chức tổng
nổi dậy ở Miền Điện vì chủ quan nên không lôi kéo quân đội quay súng chống lại
bọn quân phiệt. Cuộc nổi dậy của toàn dân đã bị quân đội dẹp tan trong biển
máu.
Đó là kinh nghiệm mà chúng ta phải lưu ý.
Phải tuyên truyền trước để bộ đội, công an giác ngộ rồi lôi kéo họ khi xảy ra
biến động. Yếu tố cần đến bộ đội và có thể công an trong cuộc tổng nổi dậy là cần
thiết. Có người nghĩ rằng ở Tunisia, Ai Cập, dân chúng tự phát xuống đường là
thành công, đâu cần đến quân đội yễm trợ. Nghĩ như vậy là chưa hiểu CS. Không
nên chủ quan để bị một Thiên An Môn ở Việt nam. Đấu tranh tại cac nước CS không
giống như đấu tranh tại các nước độc tài. CS cai trị vừa bằng thủ đoạn gian hiểm, thủ
tiêu, tra tấn dã man để tạo sự sợ hải nơi đồng bào, vừa cai trị với một màn lưới
tình báo, điểm chỉ ở khắp mọi cơ sở, mọi tổ chức kể cả trong lòng tôn giáo và
các tổ dân phố. Chúng tạo một không khí nghi ngờ lẫn nhau để không ai tin ai
nên dè dặt kín miệng. Bởi vậy khó tạo thành một khối mạnh để chống Cộng và lật
đỗ chúng. Chúng ta phải lôi kéo bộ đội, công an, viên chức các cấp, đặc biêt là
bộ đội về hướng với chung ta. Hướng đó là cùng nhau cứu nước vì nguy cơ mất nước
vào tay Trung cộng. Phải đưa ra cho họ thầy những bằng chứng CSVN đã, đang dâng
lãnh thổ, dâng lãnh hải và sẻ dâng cả nước VN cho Trung cộng. Phải giác ngô họ
để họ nhận thầy rằng lúc đất nước lâm nguy, họ là những anh hùng, can cảm đứng
ra cứu nước. Phải tuyên truyền và kích động lòng ái quốc của họ, tự ái của họ để
họ cắt đứt sự sợ hải có nội tuyến quanh mình, để họ mạnh dạng cắt đứt những tiện
nghi, của cải mà VC đã mua chuộc họ bấy lâu nay. Rút kinh nghiệm của cuộc nổi dậy
ở Miến Điện, chúng ta thấy yêu tố quân đội là quan trọng cho cuộc tổng nổi dậy .
Phải
đưa ra những bằng chứng cụ thể và rõ ràng để thức tĩnh bộ đội và công an, để chứng
minh VC là bọn phản quốc. VC chỉ nghĩ đến chủ thuyết CS với ảo tưởng một thế giới
đại đồng CS hài hòa không biên giới do TC lãnh đạo. Vì vậy VC không quan tâm đến biên
giới ngăn cách giữa hai nước Trung-Việt ( bằng chứng này được vạch rõ ở đoạn
sau ). Thế giới đại đồng CS không biên cương đã khắc sâu vào trí óc của đảng
viên chóp bu VC. Tổ quốc Việt nam không phải là thế giới đại đồng CS . TC và VC
đang ngầm xây dựng một xã hội đại đồng không biên giới Việt-Trung. Do đó người
ta gọi người CS là loại vô Tổ quốc ! Sau
đây là bằng chứng “vô Tổ quốc” của chúng :
Ngày 4-9-1958, TC tuyên bố các quần đảo Đông Sa, Tây Sa ( Hoàng Sa :
Paracels ), Trung Sa, Nam Sa ( Trường Sa : Spratly ) là của TC thì mười ngày
sau Phạm Văn Đồng gởi công hàm cho Chu An Lai như sau: ”Chính phủ nườc VNDCCH
ghi nhận và tán thành tuyên bố ngày 4
tháng 9 năm 1958 của Chình phủ nước CHND Trung Hoa”.
Ngày 30-12-1999, Trần Đức Lương, chủ tịch
nhà nước VC đã lén lút ký Hiệp định biên giới dâng cho TC 789 km2 đất biên giới dọc theo hai tĩnh Cao Bằng
và Lạng Sơn. Lãnh thổ, lãnh hải Việt nam là của dân tộc VN, là tài sản của Tổ quốc VN chứ
đâu phải của đảng CSVN mà chúng lấy cho ai thì cho. VC biết như vậy nên chúng lén
lút, không dàm công khai dâng cho TC ! Chúng dâng từ từ để che mắt đồng bào ta
và tránh được sự phẩn nộ của quốc dân đứng dậy lật đỗ chúng. Nguy hiễm, gian xảo
là chúng dâng nước Việt nam từ từ cho TC theo kiểu tầm ăn lá dâu; cho đến khi nước
Việt nam trở thành một tĩnh của TC thì sự việc đã rồi, nước đã mất vào tay TC. Muốn giải thoát đất nước cũng không kịp ! Phải
báo động cho đồng bào, bộ đội, công an hay biết mà thức tỉnh vùng dậy cừu nước.
Thác Bản giốc là một thắng cảnh hùng vĩ quá đẹp đẽ sẽ lôi cuốn nhiều khách du lịch
trên thế giới. Thác này nằm bên này biên giới của ta ngăn cách bởi dãy núi
thiên nhiên. Thế mà TC đã vươn qua bên này biên giới để chiếm đoạt với sự thông
đồng của bọn chính trị bộ VC phản quốc.
Nếu không được Back sĩ Trần Đại Sỹ phát hiện
thì ai hay biết được việc làm phản quốc của VC. B/s Sỹ là Giám đốc Trung hoa sự
vụ của viện Pháp-Á ở Paris. Ông được hai ký gỉa Trung hoa cho biết VC đã nhường
vùng đất nói trên cho TC. Ông sửng sốt nhưng không tin. Để tìm hiểu sự việc,
tháng 8 năm 2001, ông về VN và lên vùng biên giới để biết sự tình. Nhà cầm quyền
VC ngăn cấm không cho ông đến đó. Tai sao lại ngăn cấm? Phải chăng chúng sợ ông
phát hiện và lật tẩy bộ mặt phản quốc của chúng. Bs Trần Đại Sỹ lại càng tin
chuyện VC nhượng đất cho TC là có thật. Ông liền qua Trung quốc để kiểm chứng. Khi
đến vùng biên giới Việt-Trung, ông đã phát hiện ải Nam Quan, chứng tích lịch sử
của chúng ta đã nằm sâu trong đất Trung quốc đến 5km ! Ải Nam Quan có đèo Pha Lũy
là vị trí chiến lược vô cùng quan trọng để phòng thủ Hanoi. Nhờ sự phát hiện của
B/s Trần Đại Sỹ đã đưa ra ánh sáng hành động phản quốc bỉ ổi của VC. Ải Nam
Quan yêu dấu của chúng ta nay đã nằm trong vùng đất bị VC dâng cho TC ! Lich sử
ghi chèp rằng quân của vua Lê Lợi đã mai phục ở Aỉ Chi Lăng và đã chém bay đầu
đại danh tướng Liễu Thăng của nhà Minh đem quân qua Viêt nam xâm lăng.. Ải Chi
Lăng, di tích lịch sử oai hùng của dân tộc Việt nam nay còn đâu vì đã bị VC
dâng cho TC ! Rạng Hoàng Liên Sơn, thung lũng sông Hồng, thung lũng sông Lô là
nơi rất hiễm trở đã cầm chân 200 ngàn quân TC tràn qua biên giới để dạy cho VN
một bài học ngày 17-2-1979 vì VC dám theo Liên Xô mà bỏ TC, lại xua quân qua
Cambốt đánh thằng em Kmer đỏ của TC. Người ta tưởng rằng ‘chau cháu đá xe’ thì
chau cháu sẽ ngã, ai ngờ “ cổ xe ‘ TC lăn nhào thảm bại. Chính nơi này là mô
chôn của 20 ngàn quân tinh nhuệ TC mà Đặng Tiểu Bình đã ra lệnh xâm chiếm Việt
nam. Vùng đất hiểm trở này là phòng tuyến thiên nhiên quan trọng để bảo vệ
Hanoi chống quân xâm lượt phương Bắc nay đã thuộc về TC ! Môi hở, rang lạnh là
do VC phản quốc.
Các bạn bộ đội, công an Việt nam có cảm
thấy chua xót không. Các bạn đang bảo vệ Tổ quốc Việt nam hay bảo vệ bọn phản
quốc chính trị bộ VC. Các bạn hãy đứng lên cứu nườc đang lâm nguy !
Sau khi Trần Đức Lương dâng 789 km2 đất
biên giới của hai tĩnh Cao Bằng và Lạng Sơn cho TC mà không thấy phản ứng của đồng
bào ( do VC bưng bít thông tin ), ngày 25-12-2000, VC lại lén lút ký Hiệp ước
dâng cho TC 10% lãnh hải ở vịnh Bắc Việt,
tương đương khoảng 10.000km2. Trong vùng này có khu biển Bạch Long Vỹ có nhiều
hải sản như tôm, cua, cá bào ngư. Đây là vùng kinh tế quan trọng tạo công ăn việc
làm cho đồng bào và đem lại ngoại tệ cho đất nước. Đây là vùng có nhiều tiềm
năng về khí đốt hết sừc quan trọng cho kinh tế nước nhà. Về mặt quốc phòng, Bạch
Long Vỹ giữ vị trí tiền tiêu bảo vệ Bắc Việt. Vùng này đã bị VC dâng cho TC rồi, quốc dân ơi
!
Các bạn Bộ đội, công an VN nghĩ sao về
các hành động phản quốc của chình trị bộ VC ? Các bạn bảo vệ Tổ quốc Việt nam
hay bào vệ bọn phản quốc chính trị bộ VC đang dâng từ từ nước Việt nam cho TC ?
! Đất nước Việt nam đang lâm nguy do bọn chính trị bộ VC phản quốc ! Các bạn hãy mạnh dạng đứng lên cứu nước !
Ngày 1-11-2007, Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng
VC đã giao miền cao nguyên VN cho Trung cộng xây dựng nhà máy chế biến bauxite
tại Tân Rai ( Lâm Đồng ) và Nhân Cơ ( Da’k Nông ) . Nguy hại này đã được các
nhà khoa học VN, tướng Võ Nguyên Giáp và tướng Nguyễn Trọng Vĩnh lên tiếng báo
động. Nguyễn Tần Dũng phớt lờ và bảo đây là kế hoạch của đảng ( ? ! ). Đây là kế
hoạch của đảng VC phản quốc ! Kế hoạch dâng lần hồi lãnh thổ và lãnh hải Việt
nam cho TC để rồi VN sẽ trở thành một tỉnh lỵ của TC. Thế giới đại đồng CS Việt-Trung
đang thành hình đấy ! Nguyễn Tấn Dũng nghĩ sao nếu đập chứa bauxite ở cao
nguyên VN bị vỡ như ở nước Hung Gia Lợi? ! Vùng đồng bằng liên hệ của VN sẽ biến thành
nơi hoang địa ô nhiễm thì sao đây !. Tính mạng đồng bào ta ở vùng đó sẽ ra sao
? Ai chịu trách trước lịch sử về sự tàn phá hoang tàn của vùng này vì nó trở
thành sa mạc cằn cõi !. Lấy tiếng là xây nhà máy chế biến bauxite tại cao
nguyên VN nhưng TC đã đưa quân sang đây ? ! Tại vùng này TC lập hàng rào và cấm
người Việt lai vãng đến đó ( ?! ) Có gì bí mật trong vùng đất này mà TC phong tỏa
như vậy ? Xây nhà máy chế bauxite thì cũng bình thường thôi, có gì phải đuổi
không cho người Việt lai vãng ở vùng này ? Người ta suy diễn là TC thiết lập
căn cứ quân sự ở đây và đem quân đội sang đóng ở cao nguyên Trung Việt. Như vậy
là nguy to ! Sách lược cho biết ai chiếm được cao nguyên VN là khống chế đồng được
bằng VN ! Như vậy Tổ quốc Việt nam đang lâm nguy bởi bọn chính trị bộ Việt gian
CS phản quốc!
Các bạn bộ đội, công an ơi ! Tổ quốc đang
lâm nguy ! Các bạn còn chờ đợi gì nữa ! Hãy quyết tâm không sợ hải đứng lên lật đỗ VC
phản quốc để cứu nước. Hãy cương quyết đứng
lên cứu nước như tiên nhân ta đã anh dung làm.
Phải đưa ra ánh sáng sự phản quốc bỉ ổi của
Việt gian CS để cho đồng bào, bộ đội, công an thấy rõ VC là ai ? là người bảo vệ
đất nước hay tay sai của TC ? Theo kiểu tầm ăn lá dâu, VC lại ký kết cho TC thuê 50 năm vùng đất ở
biên giới Bắc Việt. TC đang phá rừng ở
vùng này để trồng cây bạch đản làm mất đi màu mỡ của đất vùng này. Ai bảo đảm
TC sẽ trả lại đất này sau 50 năm ? Sau
50 năm định cư tại đây, bọn Tàu sẽ bám chốt và sinh sản, lập làng xã rồi chiếm
luôn thì ai chịu trách nhiệm đây? ! Phải
chăng VC đang thực hiện thế giới đại đồng không biên giới với TC dưới sự lãnh đạo
của bá chủ TC ? Phải kích thích lòng yêu nước của toàn dân quân về những trăn
trở, búc xúc này. Phải vạch mặt bọn phản quốc VC ! Phải đứng lên tổng nổi dậy để cứu nước !
Các bạn bộ đội, công an còn do dự gì nữa ! Hãy đứng lên cứu nước !
Việt nam có một lịch sử rất oai hùng ! Dân
tộc Việt nam không hèn nhát, khiếp nhược ! Chúng ta phải hãnh diện ‘ta là người
Việt nam’. Phải tự hào về những trang sử hào hùng, oanh liệt của tiền
nhân. Quân Mông Cổ của Thành Các Từ Hãn,
như bảo lốc tàn sát và chiếm trọn nước Tàu và Châu Âu. Thế giới khiếp đảm mà thốt
lên rằng : “ cỏ cây không mọc lên nổi dưới vó ngựa của quân Mông Cổ “ ! Khủng
khiếp đến nổi người Pháp thốt lên câu : chúng là tai họa của Trời giáng xuống (
fle’au de Dieu ) ! Thế đây, nhưng trong
lịch sử thế giới, chỉ nước Việt nam là nước duy nhầt đã đánh bại đạo quân bách
chiến, bách thắng của Thành Cát Từ Hãn. Người hùng đó là Hưng Đạo Vương. Ngài dũng
cảm và mưu lược đã đánh tan tành quân xâm lươc Mông Cổ. Một số danh tướng của giặc
Mông cổ đã bị ta giết chết hay bắt sông . Những trận đánh lừng danh như Bạch Đằng
giang, Hàm Tử, Chương Dương, Vạn Kiềp v.v.. muôn đời được ca tụng trong sử sách. Nhắc đến
quân xâm lược hung bạo nhà Thanh tàn sát dân ta thì phải nòi đến vị anh hùng
Tây Sơn Nguyễn Huệ. Vua Quang Trung Nguyễn Huệ đã kéo quân ra miền Bắc Việt để cứu
nước đang lâm nguy do họa xâm lăng của quân nhà Thanh. Ngài đã sáng tạo cách vận
binh nhanh chóng đến đổi danh tướng nhà Thanh không ngờ được để chuẩn bị.. Trận
đánh ác liệt tại làng Ngọc Hồi đã giềt toàn bộ tướng chỉ huy nhà Thanh là Đề đốc
Hứa Thế Hanh, tiên phong Trương Sĩ Long và tả dực Thượng Duy Thăng. Quân ta tiên lên vây chặt đồn Đống Đa . Quân của
nhà Thanh hết lối thoát, thong tài nào phá duo vòng bvây. Thế cùng tướng Sầm Nghi Đống buộc phải thắt cổ tự tử.
Tôn Sĩ Nghị, tổng chỉ huy quân Thanh quá khiếp đảm đến nổi không kịp thắng yên
ngựa và vội vã thoát thân về Tàu. Vua Quang Trung đã mưu lược đánh tan nát quân
Thanh xâm lược làm chúng khiếp vía kinh hồn và không dám trở lại Việt nam để quấy
phá. Sử sách đã ghi chép biết bao vị anh
hùng khác như Trưng nữ Vương, Ngô Quyền, Đinh Tiên Hoàng, Lý Thường Kiệt v.v.. không
kể hềt.. Dân tộc VN kiêu hùng và tự hào về nhũng chiến công vẻ vang mà lịch sử
đã ghi chép. Phải nhắc đi, nhắc lại những chiến công này qua các phóng sự thông
tin, qua các bài viết đóng thành những tập nhỏ bỏ túi để dể phổ biến rộng rải, qua
những hoạt hình video, CD, DVD đê giới trẻ hiểu biết và yêu thương nước Việt
nam. Phải cho đồng bào, bộ đội, công an thấy những tội ác, phản quốc của CSVN.
Phải tạo uất hận và biến hận thù VC thành sức mạnh không sợ hải và đoàn kết lại
để cứu nước, cứu dân oan, đập tan xiềng xích để có được tự do, dân chủ và no ấm.
Các tôn giáo hữu thần không thể cuí mình
làm tay sai cho bọn vô thần CS được. Phải đánh tan sự sợ hải nơi các vị lãnh đạo
tôn giáo. Phải tạo niềm tin tất thắng CS nơi giáo dân. Phải giác ngô giáo dân
nên sáng suốt phân biệt những lãnh đạo tinh thần thánh thiện với những nhóm
lãnh đạo tinh thần quốc doanh tà ma theo quỹ vương VC.
Tóm lại, muốn lật đổ một chế độ độc tài
khàt máu CS thì không thể lấy lá phiếu của dân mà lật đổ chúng
đươc. Cuộc bỏ
phiếu của VC dàn dựng chỉ là hình thức gian lận một chiều cốt để che mắt thế giới.
Đối với CS không thể lấy lương tri ra mà thuyết phục chúng được. Phải đứng lên để lật đỗ chúng chứ không thể
thỏa hiệp với chúng. Cuộc đấu trí
này rất tế nhị và nguy hiểm. Tính sai một ly là lệch đi một dậm.
Tính sai một nước cờ có thể thua ván cờ với tổn thất. Bởi vậy người lãnh đạo cuộc đấu tranh phải là người
thấy xa và mưu trí, ứng biến kịp thời trước
tình hình thế giới và tại đất nước, phải ưng biến kịp thởi trước thay đổi đột
ngột của biến động và người đó có được sự tín nhiệm của quốc tế để có hậu thuẫn
của các nước trên thế giới. Đừng nản chí
rồi cầu an làm theo CS, vô tình làm tay sai cho VC . Đừng đầu cơ chính trị rồi
phải hèn hạ cúi lòn cầu
xin VC . Đừng quá ham tiền mà đầu tư kinh
doanh với VC, kẻ thù của dân tộc. Làm như thế chỉ củng cố cho chế độ CS
hại dân,
hại nước tồn
tại.
Bài học tổng nổi dậy tại Miến Điện rất hữu ích để chúng
ta rút tỉa kinh
nghiệm cho cuộc tổng nổi dậy lật đổ VC tại Việt Nam
sắp đến.
Cũng cần góp ý thêm là phải làm gì khi cuộc
tổng nổi dậy thành công :
1/
Phải có kế hoạch để ôn định tình hình đang xáo trộn : tránh hôi của, cướp bóc,
tránh trả thù đẩm máu ( việc này sẽ có toà án xét xử ), cảnh giác phá hoại do kẻ
thù gây nên.
2/ Phải lo đời sống cho dân nghèo
đang gặp khó khăn lúc lộn xộn.
3/ Phải có kế hoạch tái thiết đất nước
được giàu mạnh và thanh trừng kẻ tham nhũng.
4/ Phải rà soát và xây dựng gấp nền kinh tế là huyết mạch
của đất nườc.
5/ Phải tổ chức lại hệ thống an ninh
quốc phòng ( không CS ) để bảo vệ Tổ quồc
6/ Phải xây dựng ngay nền ngoại giao
đối ngoại và bang giao quốc tế.
TÔN THẤT BÌNH
Hawaii 12-3-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét